Đọc câu thành ngữ Đứng Núi này trông Núi nọ: Mình tìm kiếm và quan sát thì bắt gặp bài thơ của tác giả: Nguyễn Văn Thu (14.1.2018) khá hay và cần suy ngẫm.
ĐỨNG NÚI
Đứng ở núi này, ta thấy núi kia cao
Sang núi kia, thấy núi này không thấp
Chỉ có tầm cao của ta là sự thật
Dù ở núi này hay đứng ở núi kia!
Đứng núi nào mà giữa nắng ban trưa,
Bóng của ta cũng rơi tròn xuống đất,
Dù chiều cao ta là cao hay thấp,
Dù chiều ngang ta là béo hay gầy!
Nếu cao gầy mà đứng ở núi này
Lúc bình minh, bóng cũng dài trên đất!
Đứng ở núi kia, nếu ta béo, thấp,
Bóng cũng đổ dài khi sắp hoàng hôn!
Dù bóng ta dài hay bóng ta tròn
Thì cũng là ta, không phải là ai khác
Khi Mặt trời vẫn quay quanh Trái đất,
Thì bóng dài, tròn đâu phải do ta thấp hay cao!
Nếu may mắn ta vừa to vừa cao,
Ta vĩ nhân khác dân thường xóm lẻ
Tất cả đã già, riêng ta còn trẻ
Bóng cũng dài, tròn tùy nắng sáng hay trưa…
Bóng sẽ mất đi khi nắng tắt, trời mưa,
Ta sẽ thấy chính ta, dù trưa hay tối
Thấy chiều cao của ta và của núi
Thấy ta cao vì núi dưới chân mình!
Nếu ngày mai thiếu vắng Mặt trời,
Ta sẽ là gì? Là ta hay là núi?
Ta sẽ là ai giữa Thiên Hà vời vợi?
Thôi, cứ là mình, dù nắng sáng hay trưa!
Nguyễn Văn Thu (4.1.2018)